
Trung Quốc đã phóng nhóm vệ tinh thứ tư thuộc chùm vệ tinh quỹ đạo thấp Guowang vào thứ Năm, song chỉ công bố rất ít thông tin về tải trọng cũng như mục tiêu của sứ mệnh.
Một tên lửa Trường Chinh 6A đã cất cánh lúc 4:45 chiều giờ miền Đông Hoa Kỳ ngày 5-6 (tức 3:45 sáng 6-6 giờ Việt Nam) từ Trung tâm Phóng vệ tinh Taiyuan miền bắc Trung Quốc.
Các đoạn phim nghiệp dư quay từ xa ghi lại cảnh phóng tên lửa cho thấy hiệu ứng “con sứa”, khi luồng khói từ tên lửa giãn nở trong tầng khí quyển mỏng phía trên và được mặt trời—khi đó vẫn chưa mọc từ góc nhìn của người quan sát—chiếu sáng.
Tập đoàn Khoa học và Công nghệ Hàng không Vũ trụ Trung Quốc (CASC) công bố vụ phóng đã thành công hơn một giờ sau khi tên lửa rời bệ. CASC cho biết các “vệ tinh nhóm 04 Internet vệ tinh quỹ đạo thấp” đã đi vào quỹ đạo định sẵn, nhưng không nêu số lượng vệ tinh, hình ảnh hay chi tiết về khả năng hoạt động của chúng. Tại thời điểm đưa tin, Bộ Tư lệnh Không gian của Lực lượng Không gian Hoa Kỳ vẫn chưa ghi nhận các vật thể liên quan đến vụ phóng.
Tính bí mật của các vệ tinh đã dẫn đến nhiều đồn đoán rằng có thể trong đó có các thiết bị phục vụ mục đích kép hoặc an ninh quốc gia, tương tự như chương trình Starshield bí mật của Hoa Kỳ.
CASC cũng không nêu tên đơn vị sản xuất vệ tinh. Trước đó, Viện Công nghệ Không gian Trung Quốc (CAST), một viện lớn thuộc CASC, từng cung cấp các vệ tinh cho chương trình Guowang. CAST cho biết vào tháng 12 rằng họ đã phát triển các nền tảng vệ tinh lớn và nhỏ cho Guowang, nhưng không tiết lộ điểm khác biệt về chức năng.
Tập đoàn Mạng Lưới Vệ tinh Trung Quốc (China SatNet), được thành lập vào tháng 4 năm 2021, là đơn vị chịu trách nhiệm triển khai Guowang. Chùm siêu chòm sao này được xây dựng dựa trên hồ sơ đăng ký với Liên minh Viễn thông Quốc tế (ITU) vào tháng 9 năm 2020, theo đó Trung Quốc dự kiến phóng tổng cộng 12.992 vệ tinh. Theo hồ sơ này, hai nhóm vệ tinh—GW-A59 và GW-A2—sẽ hoạt động ở độ cao dưới 500 km và trong khoảng 600–1145 km, theo các mặt phẳng quỹ đạo khác nhau.
Theo tạp chí Hàng không Vũ trụ Trung Quốc số tháng 8 năm 2024, chùm vệ tinh Guowang dự kiến sẽ ứng dụng công nghệ điều khiển chùm tia động thế hệ mới và liên kết quang (dynamic beam control and optical inter-satellite links) giữa các vệ tinh, cho phép khả năng điều hướng linh hoạt cao và tùy chỉnh. Các vệ tinh sẽ phục vụ cả mục đích chính phủ và dân sự, cung cấp kết nối băng thông rộng và các dịch vụ dữ liệu theo yêu cầu.
Những đợt phóng Guowang trước đó sử dụng các tên lửa Trường Chinh 5B và Trường Chinh 8A tại Wenchang. Trong đó, Trường Chinh 5B có khả năng tải trọng lớn hơn được cho là phục vụ phóng các vệ tinh lớn do CAST phát triển. Trong khi đó, tên lửa Trường Chinh 6A từng được sử dụng để phóng vệ tinh cho chùm vệ tinh bán thương mại Ngàn Cánh buồm (Qianfan).
Mặc dù có lịch sử phóng thành công, Trường Chinh 6A từng gặp sự cố với tầng trên vỡ vụn. Tầng trên của tên lửa trong lần phóng đầu tiên chở 18 vệ tinh Qianfan đã vỡ thành một đám mây được cho là gồm hơn 700 mảnh vỡ không gian.
Sứ mệnh Guowang lần này là nỗ lực phóng vào quỹ đạo lần thứ 33 của Trung Quốc trong năm 2025. Nó diễn ra sau vụ phóng Shijian-26 ngày 29 tháng 5 và sứ mệnh thu mẫu tiểu hành tinh gần Trái đất Tianwen-2 ngày 28 tháng 5. Cục Quản lý Không gian Quốc gia Trung Quốc (CNSA) cho biết vào ngày 6 tháng 6 rằng tàu vũ trụ Tianwen-2 đã cách Trái Đất 3 triệu km và vẫn đang hoạt động tốt.
Một tên lửa Trường Chinh 6A rời bệ phóng tại trung tâm vũ trụ Taiyuan, mang theo nhóm vệ tinh Guowang thứ tư vào quỹ đạo, ngày 6 tháng 6 năm 2025. Ảnh: Ourspace